Ở Sāvatthi, tôn giả Bāhiya bạch Thế Tôn:
- Lành thay, bạch Thế Tôn, Thế Tôn thuyết pháp vắn tắt cho con, (để) con sẽ sống một mình, an tịnh, không phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần.
- Này Bāhiya, hãy làm cho thanh tịnh các pháp trong thiện pháp. (Nghĩa là) Giới khéo thanh tịnh và tri kiến chánh trực. Khi nào ông có giới khéo thanh tịnh, và tri kiến chánh trực, ông y cứ vào giới, an trú vào giới, ông hãy tu tập bốn niệm xứ. Thế nào là bốn? (quán thân trên thân, quán thọ trên các thọ, quán tâm trên tâm, quán pháp trên các pháp, nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh niệm, nhiếp phục tham ưu ở đời). Khi nào, y cứ vào giới, an trú vào giới, ông tu tập như vậy bốn niệm xứ, ban đêm hay ban ngày, (thời) chờ đợi là các thiện pháp tăng trưởng, không phải tổn giảm.
Tôn giả Bāhiya hoan hỷ, tín thọ lời Thế Tôn dạy, đãnh lễ Thế Tôn, thân bên hữu hướng về Ngài rồi ra đi. (Sống một mình, an tịnh, không phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần, không bao lâu chứng được mục đích mà là vô thượng Phạm hạnh...)
(Tương Ưng, V, 165)
