Tôn giả Sāriputta nói (với gia chủ Nakulapita) như sau:
- Thế nào, này Gia chủ, là thân binh và tâm binh?
Ở đây, có kẻ vô văn phàm phu quán sắc như là tự ngã, hay tự ngã như là có sắc, hay sắc ở trong tự ngã, hay tự ngã ở trong sắc. Vị ấy bị ám ảnh: ''Sắc là ta, sắc là của ta'', khi sắc biến hoại, đổi khác, vị ấy khởi lên sầu, bi, khổ, ưu não!
Vị ấy quán thọ như là tự ngã, tưởng như là tự ngã, các hành như là tự ngã, thức như là tự ngã. Như vậy, là thân có bịnh và tâm có bịnh.
Thế nào, là thân có bịnh nhưng tâm không có bịnh?
Ở đây, vị đa văn thánh đệ tử hiểu rõ các bậc thánh, thuần thục pháp các bậc thánh, tu tập pháp các bậc thánh, không quán sắc như là tự ngã, hay tự ngã như là có sắc, hay sắc ở trong tự ngã, hay tự ngã ở trong sắc. Vị ấy không bị ám ảnh: ''Sắc là ta, sắc là của ta". Khi sắc biến hoại, đổi khác, không khởi lên sầu, bi, khổ, ưu, não!
Không quán thọ như là tự ngã, ...tưởng như là tự ngã,...các hành như là tự ngã,...thức như là tự ngã. Như vậy, là thân có bịnh, nhưng tâm không bịnh.
(Tương Ưng, III, 1)