Các hữu tình, do thành tựu thân ác hành, khẩu ác hành, ý ác hành, công kích các bậc Thánh, có tà kiến, thọ trì nghiệp phù hợp với tà kiến, các vị ấy sau khi thân hoại mạng chung, bị sanh vào cõi ngã quỹ (pettivisaya), bị sành vào các loại bàng sanh, bị sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục.
Đại địa ngục ấy có bốn góc, bốn cửa, chia thành phần bằng nhau, xung quanh có tường sắt mái sắt lợp lên trên. Nền địa ngục bằng sắt nung đỏ, chảy đỏ rực, đứng thẳng, luôn có mặt, rộng một trăm do tuần. Từ trường phía Đông của địa ngục ấy, những ngọn lửa bừng cháy lên được thổi tạt đến tường phía Tây. Lửa bừng cháy lên từ tường phía Tây được thổi tạt đến tường phía Đông, lửa từ tường phía Bắc được thổi tạt đến tường phía Nam, lửa từ tường phía Nam được thổi tạt đến tường phía Bắc, từ phía Dưới, được thổi tạt lên phía Trên, từ phía Trên, được thổi tạt xuống phía Dưới.
(Rồi đến các địa ngục khác còn ghê gớm hơn)...Đại Phấn nị địa ngục (Guthaniraya)...Đại địa ngục Nhiệt khôi (Than hừng-Kukkula-niraya)...Đại Kiếm diệp lâm (Rừng lá gươm - Asipat-tavanta)...Đại Khôi hà (Sông vôi-Kharoda-kanadi)...
Người ấy ở đây thọ lãnh các cảm giác đau đớn, thống khổ, khốc liệt. Nhưng người ấy không có thể mệnh chung cho đến khi ác nghiệp của người ấy chưa được tiêu trừ.
(Kinh Thiên Sứ, Devadūta sutta, Trung bộ 130. Viết gọn lại).