Một thời Thế Tôn trú ở Nālandā, tại rừng Pāvārikamba. Thôn trưởng Asibandhakaputta đến Thế Tôn, đảnh lễ rồi ngồi xuống một bên, thôn trưởng bạch:
- Bạch Thế Tôn, các vị Bà-la-môn, trú đất phương Tây, mang theo bình nước, đeo vòng hoa hệu (sevāla), nhúng hoa vào nước, hướng về ngọn lửa, dìu người chết hướng lên trời. Còn Thế Tôn, là bậc A-la-hán, Chánh Đẳng Giác, Thế Tôn có thể làm như thế nào cho toàn thể thế giới, sau khi thân hoại mạng chung, được sanh lên thiện thú, Thiên giới?
- Này Thôn trưởng, Ta sẽ hỏi Ông. Nếu ông kham nhẫn hãy trả lời.
Ông nghĩ thế nào? Một người sanh, lấy của không cho, sống theo tà hạnh trong các dục, nói láo, nói hai lưỡi, nói lời độc ác, nói lời phù phiếm, tham lam, sân hận, theo tà kiến. Rồi một quần chúng đông đảo, tụ tập, tụ họp lại, cầu khẩn, tán dương, chấp tay đi cùng khắp và nói rằng: ''Mong người này, sau khi thân hoại mạng chung, được sanh lên thiện thú, thiên giới''?
Ông nghĩ do nhân cầu khẩn này, người ấy được sanh lên thiện thú, thiện giới?
- Thưa không, bạch Thế Tôn.
- Ví như, này Thôn trưởng, có người lấy một tảng đá lớn ném xuống một hồ nước sâu. Rồi một quần chúng đông đảo, tụ tập, tụ họp lại, cầu khẩn, tán dương, chấp tay đi cùng khắp và nói rằng: ''Hãy đứng lên, tảng đá lớn! Hãy trôi vào bờ, này tảng đá lớn!''. Ông nghĩ rằng tảng đá lớn ấy, do nhân cầu khẩn này, có thể trồi lên, hay nổi lên, hay trôi dạt vào bờ?
- Thưa không, bạch Thế Tôn.
- Ông nghĩ thế nào, này Thôn trưởng? Có người từ bỏ sát sanh, từ bỏ lấy của không cho, từ bỏ sống tà hạnh trong các dục, từ bỏ nói láo, từ bỏ nói hai lưỡi, từ bỏ nói lời độc ác, từ bỏ nói lời phù phiếm, không có tham, không có sân hận, có chánh tri kiến. Rồi một quần chúng đông đảo, tụ tập, tụ họp lại, cầu khẩn, tán dương, chấp tay đi cùng khắp và nói rằng: ''Mong người này, sau khi thân hoại mạng chung, được sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục!' '' Ông nghĩ do nhân cầu khẩn này có thể sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục không?
- Thưa không, bạch Thế Tôn.
- Ví như, có người nhận chìm một ghè sữa đông (sappi) hay một ghè dầu vào trong một hồ nước sâu rồi đập bể ghè ấy. Ghè ấy trở thành từng miếng vụn, hay từng mảnh vụn và chìm xuống nước. Còn sửa đông hay dầu thời nổi lên trên. Rồi một quần chúng đông đảo, tụ tập, tụ họp lại, cầu khẩn, tán dương, chấp tay đi cùng khắp và nói: ''Hãy chìm xuống, này sửa đông và dầu! Hãy chìm sâu xuống, này sữa đông và dầu. Hãy chìm xuống tận đáy, này sữa đông và dầu!''. Ông nghĩ, sữa đông ấy, dầu ấy, có do nhân cầu khẩn ấy mà bị chìm xuống, hay chìm sâu xuống, hay đi xuống tận đáy?
- Thưa không, bạch Thế Tôn.
- Cũng vậy, này Thôn trưởng, có người từ bỏ sát sanh, từ bỏ lấy của không cho, từ bỏ sống tà hạnh trong các dục, từ bỏ nói láo, từ bỏ nói hai lưỡi, từ bỏ nói lời độc ác, từ bỏ nói lời phù phiếm, không có tham, không có sân, theo chánh tri kiến. Rồi một quần chúng đông đảo, tụ tập, tụ họp lại, cầu khẩn, tán dương, chấp tay đi cùng khắp và nói: ''Mong rằng người này, sau khi thân hoại mạng chung, sẽ sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục!''. Nhưng người ấy sau khi thân hoại mạng chung, sẽ sanh lên thiện thú, Thiên giới, cõi đời này.
Khi nghe nói vậy, thôn trưởng Asibandhakaputta bạch Thế Tôn:
- Thật là vi diệu, bạch Thế Tôn! Thật là vi diệu, bạch Thế Tôn!...Mong Thế Tôn nhận con làm đệ tử cư sĩ, từ nay trở đi cho đến mạng chung, con trọn đời quy ngưỡng!
(Tương Ưng, Asibandhakaputta, IV, 311)